Điều đó chứng tỏ rằng làm 1 việc gì đó (tức là đấu tranh )cho người khác là góp 1 phần tích cực cho sức khỏe và sự trường thọ.Nói thẳng ra là chẳng ai thật sự nghĩ ngợi về chúng ta.Tại sao tôi lại vẽ ra một viễn cảnh ảm đạm như thế? Sự thật là những điều trên đã sảy ra một cách tự nhiên trong xã hội như thể đó là phần thưởng cho người chiên thắng và là hình phạt cho kẻ thua cuộc.Chưa bao giờ tôi thấy một người thua cuộc thảm hại đến như vậy.Ngày xưa , có một vị tu sĩ trung niên sống trong một ngôi làng nhỏ.Ở tuổi 39, ông được chỉ định làm chủ nhiệm khoa Nội trường Đại Học Khon Kaen và được phong hàm Phó giáo sư.“Mùi vị ngọt ngào của thành công sẽ kém ý nghĩa hơn nếu không có thất bại”.Hiện nay, bà là trụ cột tâm linh của nhiều người ở Thái Lan.Nếu không có cách nào, cớ gì phải lo lắng”.Nhưng mạng sống của ông được bảo toàn khi Mỹ can thiệp.