“Cuộc đời tôi” là cái mà bạn dùng để cố tìm cho mình một khuôn mặt, một nhân cách, và “cuộc đời tôi” chỉ là câu nói mà bạn dùng để tóm tắt những tình huống xảy ra trong đời sống của bạn – không phải là bản chất chân thực của bạn.Ai hỏi thì bạn chỉ cần trả lời “Vâng, chúng tôi đã ly hôn với nhau được mấy năm rồi” hoặc“Tôi và nhà tôi đã không còn chung sống với nhau”.Để hiểu được giáo lý này, bạn cần cảm nhận sâu sắc từ bên trong bạn sự thật mà câu giáo lý này muốn chỉ ra.Sự thông thái không phải là sản phẩm của suy tư.Điều cần thiết là làm sao để mang sự trong lắng vào trong những quan hệ thân mật của bạn.Cho nên khi bạn tự đồng hoá với trí năng và những suy tư không chủ đích ở trong đầu, bạn sẽ dễ dàng cảm thấy nhàm chán, và bất an.Lòng oán hận và trách móc ở trong họ tạo thành một phần chính yếu trong cảm nhận của họ về tự thân.Tôi phải trở thành một phế nhân! Cuộc đời đối xử với toi quá bất công va bạc bẽo.Điều cần nhớ là những cảm xúc đó đến rồi đi như mây trên trời.Phận nhận biết đo chính là sự trường cửu ở trong bạn – chính là Tâm.
