Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.Hầu hết là những người sống có trước có sau.Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
