Chẳng có gì để thấy xót thương.Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.Tôi tống vào thùng rác.Thua còn có năm nghìn an ủi.Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
