Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.Khóc cho vài năm tích tụ.
