Lá thư nói về thời thơ ấu không hạnh phúc cho lắm của tôi, và tôi nghĩ “trời, làm sao bà biết vậy nhỉ?” bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lá thư đó nói hoàn toàn điều chung chung, có thể “linh ứng” với bất kỳ người nào.Lát sau, có náo động chi đó ở góc bên kia nhà hàng, tôi ngó sang có chuyện gì.Bạn thấy hữu ích khi ghi chú tiêu đề những mục tiêu quan trọng hơn.Tới một mức độ nào đó thì điều này đúng.giờ đây tôi cảm thấy lạc quan hơn về tương lai, điều thật lạ lùng, bởi vì khiến tôi lạc quan đã là thành công thực sự rồi.trong chương trước tôi đã chứng minh người mê tín dị đoan thường xui xẻo.Người may mắn thì ngược lại.người không may đơn giản nói là họ sẽ bỏ cuộc.Anh đang đi xe lửa ở bang Virginia thì đoàn xe bị kẹt lại giữa hai ga, ngán ngẩm quá, Joseph bèn bắt chuyện bâng quơ với một phụ nữ ngồi kế bên mình.đó là sự tiến cử đầu tiên cho tôi làm quen với thế giới ảo thuật mà tác động đến cả cuộc đời tôi sau này.
