Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.Bác cũng bị đau chân.Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.Tôi có làm gì ám muội đâu.Không biết thì khó trách.