Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.