Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.Tôi và thằng em lại về.Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.Tôi không hề phản đối.Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
