Có lẽ suốt đời tôi không quên chuỵên thê thảm dưới đây do ông Robert Moore ở New Jersey kể lại.Luôn luôn phải để cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã.Lý trí của ta tựa chiếc tam bản bị sóng nhồi trong một biển sâu thẳm và tối tăm vì dông tố.Mà nếu mà y nghĩ tới thì có thể rằng y đã bớt giận không la ó quát tháo nữa.Cũng có thể họ cho rừng sở dĩ ông thưởng họ vì nếu không thưởng thì số lời cũng phải đem đóng thuế gần hết thôi.Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành.Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa.Khi ta lo, óc ta luôn luôn chuyển từ ý này qua ý khác, và cố nhiên ta mất hẳn năng lực quyết định.Evans lại lên như diều.Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì?
