Nó là bản tính đích thực của chúng ta, và chúng ta có thể tiếp cận nó ngay tức thì bằng cảm nhận sự hiện trú của chính mình; đó là sự đảm nhận tôi hiện hữu ngay trước khi phân biệt tôi là cái này hay tôi là cái kia.Bạn đã thoát khỏi ràng buộc của thời gian trong một khoảnh khắc.Bạn không thề yêu người bạn tình vào lúc này và rồi lại công kích người ấy vào lúc khác.Bạn đâm ra nghiện người bạn tình.Lúc ấy bạn cảm thấy phấn khởi và vô cùng sinh động, khi thứ gì đó bên trong bạn nói: “Phải, tôi biết đây là sự thật”.Bạn trở thành “chiếc cành bị cắt rời khỏi cành cây nho” như chúa Jesus nói.Như vậy, thế giới và không gian đồng thời xuất hiện.Tiếp cận với lãnh địa vô tướng ấy mới đích thực là giải thoát.Nếu bạn thực sự ý thức nó, cái khuôn mẫu suy nghĩ và hành vi này sẽ bị giải trừ, bởi vì muốn có thêm đau khổ là điên loạn, và chẳng có ai điên loạn một cách có ý thức cả.Khi các tự ngã hư ngụy đến với nhau, dù trong quan hệ cá nhân, trong các tổ chức, hay trong các định chế xã hội, thì sớm muộn gì các “điều xấu” cũng xảy ra: bi kịch, loại này hay loại kia cũng sẽ xuất hiện dưới hình thức xung đột, rắc rối, tranh giành quyền lực, bạo hành về tình cảm hay thể xác, và vân vân.