Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Nhưng em thèm được khỏe lại.Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
