Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.Đời sống họ không cần những sự kinh động.Chà, ta thua hắn, có lẽ.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.