Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.Tôi không có nghị lực.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.