Kể cả cái nhàm chán.Ôi, cuộc đời của bác tôi.Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.Bây giờ bác đang trăm mối lo.Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.Có thể hắn câu được những con cá to để thả.Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
