Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Bịt tai lại, im lặng, là xong.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.Và có một cái đầu luẩn quẩn.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.