Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.Yêu say đắm là chơi.Khi mà đã lớn đầu cả rồi.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
