Tôi nghĩ về đôi bàn chân mình.Ước muốn vượt thoát của ta hoàn toàn bị chặn đứng.Chúng ta hãy gắn kết bản thân với những nguyên lý này để tìm kiếm con đường cho chính mình, và tìm kiếm tự do.Tôi đã hỏi họ cảm thấy như thế nào khi cứ cố gắng thay đổi nhau.* Tôi được an toàn nếu tôi nhận lấy trách nhiệm về cuộc sống của chính mình.Và chúng ta cũng sẽ nhìn người khác bằng một cái nhìn giới hạn, tùy thuộc vào "vai trò" họ đang "diễn".Chúng ta thường hồi tưởng quá khứ và nhận lấy từ đó nỗi buồn phiền.Không ai dạy chúng ta chịu trách nhiệm hoàn toàn và tuyệt đối về khả năng hồi đáp của mình, nghĩa là về suy nghĩ, cảm giác, cảm xúc, thái độ và hành động của mình.Chúng ta đừng bao giờ từ bỏ hy vọng hay nghĩ rằng những thói quen của quá khứ đeo bám quá chặt.Họ hiểu rằng người ta không thể cứ mãi phớt lờ, giả như không biết đến sự cần thiết của điều tốt.
