Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.Chính nó làm bạn đau không ít.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.Không phải điệu cười chua chát.
