Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Để người ta phải nể.Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.