Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.Giữa đầm lầy thông tin.Đó cũng là một thứ trói buộc.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
