Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm cho viên đô đốc Nhật nghi ngờ và tra khảo tôi rồi.Trước kia, hay tin đó tôi đã sợ và mà phát kinh động.Có lẽ chưa ai khổ cực ghê gớm như họ trên con đường về.Sau hơn một giờ kinh hãi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ một chút.Ông Warden Laives kể cho tôi nghe chuyện một tội nhân, vốn có nghề làm vườn, bị giam trong khám Sing Sing, mà vừa hát vừa trồng rau, xén bông bốn bức tường cao ngất.Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư.Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không.Nếu bạn muốn hết lo thì bắt chước William Osler: "Ngày nào sống ngày nấy, cách biệt hẳn với ngày trước và ngày sau.Howard đã có một quyết định làm thay đổi hẳn đời anh.Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi".