Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?Cháu nó đang bị đau cơ.Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
