Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
