Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.Chưa có gì để không thích.Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.Và ông vội ngoảnh đi.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.Kể cả cái nhàm chán.Còn sót lại những tôi tiếp tục này.