Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Và thế là xảy ra những thảm trạng.
