Tháng 10-1993, Bob Woolf, người bạn và đồng sự thân thiết nhất của tôi đã vĩnh viễn ra đi một cách đột ngột.Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái.(Cũng không ai nói rằng họ sẽ kể một câu chuyện vui lớn!).Biết thói quen này, một người bạn khác đã có thử đếm số lần nói Bạn biết không của anh ta trong suốt cuộc gặp gỡ kéo dài 20 phút.Khi vừa bước lên sân khấu, chân phải của tôi đặt ngay vào cái khoảng nhỏ đó.Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett.Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi đều biết và thích bài này.Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói.Nếu không đủ chỗ ngồi thì linh động tổ chức tiệc đứng (buffet).Bob mất trong lúc đang ngủ vào một chiều cuối thu ở Florida, chỉ vài ngày sau khi anh đứng ra tổ chức lần sinh nhật thứ 60 của tôi ở Washington.
