Bắt đầu khó nghĩ đây.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
