Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Có điều, em chã thích.Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
