Nhưng lại thấy buồn nôn.Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.Cố tiếp thu để làm tốt hơn.Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.Từ nay thôi hẳn đá bóng.