Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Đọc hết chương trước, chắc bạn thấy vui vẻ hy vọng và tự nhủ: "Anh chàng này sẽ chỉ cho mình một cách dễ dàng và không mệt nhọc để làm những việc mình muốn làm từ lâu nay mà không được".Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?Nếu người ta không có cách nào sống với số tiền người ta có thì có thể kiếm thêm một chút nữa bằng cách này hay cách khác.Riêng tôi, tôi nghĩ không có gì hợp thời bằng những tư tưởng của Marc Aurele hay Epictete; sách của hai ông rực rỡ những lý lẽ thông thường, áp dụng được vào đời sống hàng ngày của hạng trung nhân như bạn và tôi.Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn.Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp.