Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
