Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.Lần sau không thế nữa nhé.Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.