Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm.Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.Xã hội loài người thì phải như thế.Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.Tôi chỉ thấy rầu rĩ.