Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.Rao giảng cũng là chơi.Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.Tiếp theo thì còn tùy.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.