Ông đã quên những lạc thú ấy.À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.Mọi người ai cũng lo cho tôi.Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
