- Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc.Tất cả mọi người đều hồi hộp, chăm chú Nomasir điềm đạm, tự tin đứng dậy và bắt đầu thuật lại tất cả những điều đã diễn ra trong suốt mười năm lập nghiệp của mình:Nhưng anh phải biết giúp họ một cách khôn ngoan.Nhưng tôi không muốn mạo hiểm trong công việc này.Điểm này cũng được tất cả mọi người hoàn toàn đồng ý.Ngay lập tức, người nô lệ mang vào ba túi da rất nặng.Chúng ta đâu phải là người bảo trợ cho ông ấy! – Ông đáp một cách không suy nghĩ.Và bởi vì chúng làm việc cho tôi, nên con của chúng, cháu của chúng làm việc cho tôi… Chúng ta có thể nói, một đồng tiền đã thực sự là một hạt mầm phát triển thành cây giàu có và cho ra hàng vạn quả.Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi.– Ông bối rối nói với ông Arad.