Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.
