Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.Hôm nay đi đâu? Không biết.Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.Cũng như với cuộc đời này.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.Nó là một sự phối màu khá đẹp.Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.