Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Nhất quyết phải cạo râu.Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.Chưa nổi, đồng chí ạ.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.