Vì những điều ông giảng giải khích thích tôi nhiều lắm.Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó".Tức thì bà thay đổi chiến thuật.Và người đó kiếm ngay được cách giải quyết.Chalif, một người hoạt động nhiều cho các hội hướng đạo sinh.Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.Vậy nếu bạn muốn người ta coi là nói chuyện có duyên thì bạn phải biết cách nghe.Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn.Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi.Như tôi đã nói, lúc mới cưới, cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ trông thấy mặt bà là chịu không nổi.
