Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Bố mẹ con cũng buồn.Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.Họ nào có tội tình gì.