Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ khả năng về thể chất và tinh thần của ta thôi.Tôi không còn than thở về cái dĩ vãng đã thiệt chết rồi nữa.Khi người ta bầu ông vào Uỷ ban kiểm lâm, ông, một người chưa bao giờ trông thấy rừng tất lo sợ.Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận.Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở.Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh".Xin chỉ cho con, con đường bình yên và vui vẻ.Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn.Ông bắt đầu quen nhiều người, và nhiều người cũng bắt đầu biết ông.Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu.