Bạn không còn xuất phát từ phản ứng và phản kháng nữa.Có lẽ điều quan trọng hơn bất cứ kinh nghiệm nào khác là dòng chảy thanh bình chẳng bao giờ rời khỏi tôi kể từ lúc đó.Ngay khi thấu hiểu điều này bạn không còn phẫn hận nữa.Cơ thể thích được bạn quan tâm đến.Có lúc nó chìm khuất bên dưới, giống như một giai điệu xa xôi.Hầu hết các căn bệnh đều âm thầm xâm nhập khi bạn không hiện trú ở cơ thể.Bạn đã thoáng thấy cách thức mà cái phi thời gian chuyển hóa các nhận thức của mình.Ông đã đề cập đến “sự vâng phục” vài lần.Tự ngã cứ luôn bận tâm giữ cho quá khứ còn sống mãi, bởi vì không có quá khứ thì bạn là ai kia chứ? Nó lại hằng hằng phóng chiếu tự thân vào tương lai để bảo đảm rằng nó còn tiếp tục tồn tại, và để tìm kiếm một loạt giải thoát hay đáp ứng nào đó ở đấy.Thân xác tồn tại, hay có vẻ như thế, bời vì bạn tin vào cái chết.