Mỗi thứ đều có một phẩm cách, một sự trong trắng và thiêng liêng.Buông bỏ sự phán xét về người khác không có nghĩa là bạn không còn nhìn thấy những gì người đó làm.Rốt cùng, dĩ nhiên chúng ta tìm thấy Nhất Thể hay sự thoả mãn sâu xa qua hình tướng, mà chỉ có thể qua sự trở về với đời sống tâm linh, trở về với Tâm.Đó là lý do bạn luôn muốn đi tìm sự an bình, niềm vui và tình thương nhưng đồng thời bạn không thể chịu được khi có được những niềm vui này.Bởi vì Phút Giây Hiện Tại chính là không gian trong đó mọi chuyện được xảy ra.Chủ thể “Tôi” không thể tự biến nó thành một đối tượng của tri thức, của Tâm.Hãy có mặt ở đó như một chứng nhân về tình trạng tâm lý ấy ở trong bạn.Khi bạn biết quý trọng tự thân một vật gì, khi bạn xác nhận sự hiện hữu của vất ấy mà không có sự phóng chiếu của trí năng, bạn sẽ không thể không biết ơn sự có mặt của vật ấy.Ngay cả khi sự trách móc là hoàn toàn “xác đáng”, bạn vẫn tạo ra một xác minh cho chính mình như là một ngục tù mà những thanh xà lim được làm nên bởi những ý nghĩ lưu chuyển ở trong đầu bạn.Bởi vì Phút Giây Hiện Tại chính là không gian trong đó mọi chuyện được xảy ra.