Mẹ không giúp được tôi đâu.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.Bác là bác rất không hài lòng.Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.