Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Con đường tới thành La Mecque vốn vô cùng khó khăn, gập ghềnh và đáng buồn nhất là không bao giờ tới đích được.Không ăn cắp nó được.Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó.Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.Tuy nhiên nếu tôi sắp đặt lại cuộc đời thì tôi cũng sẽ làm như tôi đã làm, vì chỉ những người đã tận lực sống bảy ngày mỗi tuần trong một thời gian dài mới nhận được cả cái đẹp của cảnh nhàn nó cứ đều đều trở lại cuối mỗi tuần.Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Tuy vậy, y không đến nỗi bị dày vò như kẻ muốn tới thành La Mecque mà không bao giờ bước chân ra khỏi nhà mình.Và càng ít suy nghĩ bao nhiêu thì càng ít có lý trí bấy nhiêu.
