Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng.Chàng thầm nghĩ: "Trong quá khứ chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này thì đâu có nghĩ là trong tương lai nó sẽ không thể mọc lên được đâu.Sự may mắn này không giới hạn về mặt không gian lẫn thời gian.Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa.Chưa bao giờ chàng không trông chờ đêm tối xuống như lúc này, vừa mong sao ngày càng kéo dài, Sid tự nhủ với mình:Chẳng ai nói lời nào.Tôi cũng luôn tìm kiếm những cơ hội mới ở bất kỳ nơi nào có thể.- Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây."Cây Bốn Lá thần kỳ dĩ nhiên mọc lên từ lòng đất.Sid cố vỗ về giấc ngủ của mình.