Bao nhiêu đạo hữu đã nói với tôi: “Ông, với tư cách là một mục sư Thiên Chúa giáo, có dành thời gian đi khắp mọi miền đất nước để khuyên mọi người nên làm giàu, nên kiếm tiền không?”.Như thế, bạn sẽ nhanh chóng tiến lên các cấp độ sống cao hơn.Đã đến lúc phải quyết định.Ông còn nói rằng thế này thì thà cứ đem số tiền ấy đi đánh bạc còn hơn.Bạn lại nhấn phím in và lỗi ấy lại xuất hiện một lần nữa! Bạn thốt lên vì sững sờ pha lẫn kinh ngạc “có chuyện gì thế này? Hay là mình bị hoa mắt?”.Tôi hét lên thật to với trí óc mình cho át đi giọng điệu ghen tỵ ấy.Lấy nỗi sợ hãi làm ví dụ.Ví dụ, tại trung tâm của tôi, một số giảng viên thích hướng dẫn cho các nhóm nhỏ khoảng hai mươi người một lần, nhưng một số người khác lại thấy thoải mái với khán phòng có hơn một trăm người, một số khác thích lượng khán giả khoảng năm trăm người, và vẫn có một số người khác thích khán thính phòng với từ một nghìn đến năm nghìn người hoặc hơn nữa.Bây giờ, trước khi chúng ta nói về những dấu hiệu đó, tôi muốn bạn nhận ra rằng tôi hiểu không có cách cư xử nào ở đây liên quan với bất kỳ ai đọc cuốn sách này.Đối với đa số chúng ta thì suy nghĩ đó xuất phát từ việc phải nghe hai mươi câu “Không!” cho mỗi câu “Được!”, mười câu “Bạn sai rồi!” cho mỗi câu “Bạn làm đúng!”, và năm câu “Bạn kém quá!” cho một câu “Bạn giỏi thế!”.
