Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.Nhưng mọi người thì khác.Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
